Ánh nắng nhè nhẹ dịu dàng cùng làn gió mát vẫn không đủ làm cho tôi thanh thản.
Tôi dạo bước, lòng rối bời trước những suy tư ngổn ngang.
Mải suy nghĩ, tôi không nhận ra tiếng sáo từ không trung vọng xuống. Tôi ngẩng đầu lên và trông thấy thật nhiều cánh diều đầy màu sắc bay lượn trên bầu trời. Trông chúng giống như đàn bướm khổng lồ bay rực rỡ trong ánh nắng mùa xuân.
Tôi ngả mình xuống bãi cỏ mềm êm ái, đắm chìm vào hương cỏ thơm dịu mát, vừa lắng tai nghe tiếng sáo du dương vừa thả hồn vào những cánh diều vi vu trong gió. Ngắm những cánh diều bay, tôi chợt cảm thấy mình thật bé nhỏ. Trên bầu trời xanh, những cánh diều tung tăng uốn lượn trong không gian bao la vô tận.Có đôi khi chúng rất nhu mì, nhẹ nhàng chao mình trong không trung. Nhưng thỉnh thoảng, chúng bay vút lên cao, mạnh mẽ như đang hét lên sung sướng khi được tự do bay cùng với gió.
Bỗng một cánh diều can đảm bứt khỏi sợi dây và bắt đầu thực hiện một cuộc phiêu lưu kỳ thú. Nó nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, và được gió đưa đi thật xa, thật xa…cho đến khi chạm tới đường chân trời.
Tôi tự hỏi, liệu mình có được như cánh diều nhỏ bé ấy không? Tôi có thể vươn tới và dám vượt qua những khó khăn để đạt được những điều tốt đẹp trong cuộc sống không?
Tôi không muốn khi gặp khó khăn thì đổ lỗi cho hoàn cảnh. Tôi không muốn lệ thuộc quá nhiều vào những lối mòn cũ kỹ như những cánh diều không bao giờ dám bứt mình ra khỏi sợi dây để vươn tới một tầm cao mới. Tôi không sợ sự thay đổi, những khó khăn trong điều kiện mới.
Trời đã về chiều, ánh nắng hoàng hôn đang lặn xuống… Nhưng hành trình của cuộc sống vẫn vô tận, và luôn khởi đầu từ một buổi ban mai tinh khiết.
PS:Tôi sẽ can đảm vượt qua những tầm cao thử thách của cuộc đời và đón nhận những điều tuyệt vời ở phía trước